Mỉm cười với bình yên
Mùa đông đã kéo về, còn kéo theo vài cơn mưa rả rích. Thời tiết không hề chiều lòng người một chút nào. Ngồi ở một quán cà phê nhỏ bé, trong một con hẻm nhỏ bé, xoay xoay ly cà phê, nhìn từng sợi mưa rõ nét đang vội vã đáp xuống nền đất ướt nhẹp. Một nhành hoa rũ xuống, điểm xuyết lên nền trời xám xịt một chút nhựa sống mới mẻ. Từ trên mái hiên, nước chảy xuống thành dòng, với bàn tay ra hứng lấy, để nó tràn đầy bàn tay rồi theo các kẽ tay đổ xuống. Chẳng vì gì cả, chỉ là muốn cảm nhận một chút bình yên. Cuộc sống này, chẳng tránh được những thăng trầm. Bởi vì: Có những áp lực vô hình, tồn tại trong những thứ hữu hình. Có những nỗi buồn thăm thẳm, ẩn sau nụ cười ngẩn ngơ. Nhưng: Cũng có những nốt trầm lặng, phía sau cuộc sống vội vã. Và chỉ một chút nhẹ nhàng từ tạo hoá lại làm an yên một tâm hồn. Mây gió của trời, để trời cuốn đi, bình yên nơi mình, tự mình tìm lấy. Đặt tay lên trái tim, cảm nhận từng nhịp đập, lắng nghe lời vọng từ bản thân, như là cách tự yêu thương lấy chính mình. ...