Mình đã tự chữa lành
Hôm nay chị đồng nghiệp hỏi: em ở trọ một mình hả, có buồn không?
Mình phẩy tay: dạ không, nếu mà buồn vậy chắc em buồn cả năm.
Rồi chị cười, ừa, nhìn em chị cũng đoán vậy, nhìn vui quá trời.
Mình không phủ nhận, giờ mình sống rất vui, đi làm thì nhìn hơi khó vậy thôi, chứ rũ bỏ công việc, có một nguồn năng lượng vui vẻ luôn trực trào.
Trước đây cũng có anh đồng nghiệp ở công ty cũ, ảnh giàu :) nhưng ghen tị vì mình sống vui quá. Lúc đó mình chỉ nghĩ, được một người giàu ghen tị, há chẳng phải mình đã giàu hơn bội phần rồi hay sao :))) Tự dưng thấy cái nghèo của mình cũng không tệ lắm =)))
Thực ra thì cũng không phải tự nhiên mà có. Vì mình trải qua những bão giông và mất một thời gian dài để chữa lành. Việc chữa lành tâm hồn, nếu có ai đó đồng hành, bạn sẽ rất nhanh chóng đi qua được, nhưng mình tự chữa, và còn là đau đớn chồng thêm tổn thương.
Mình không tiêu cực đến mức có những suy nghĩ không nên có, nhưng mình trải qua những đêm dài chìm trong nước mắt. Những nỗi buồn mà chỉ vô tình lướt qua, cũng làm mình bật khóc.
Bây giờ, khi đã bước qua, mình luôn muốn mỉm cười với nhân gian, để mỗi ngày đi qua, mình cảm nhận ông trời đang bù đắp cho mình...
Tặng bạn - nếu bạn cũng đang tự chữa lành, một cành hoa mình cóp nhặt ở đâu đó. Hoa đẹp mấy rồi cũng tàn, nhưng bạn nghĩ xem, dù chỉ được một ngày, chẳng phải những nhành hoa, vẫn muốn mình rực rỡ nhất hay sao? . Vì bạn cũng chỉ sống một cuộc đời, nên hãy thật vui, bạn nhé
Comments
Post a Comment