Tìm về ngày xưa cũ
Thành phố bước vào những ngày đầu đông. Gió từng đợt, từng đợt luồn lách qua những thớ vải, chạy dọc sống lưng làm bản thân có chút rùng mình. Với tay nắm bắt chút nắng còn sót lại, bất giác mỉm cười như bắt được một chút quá khứ.
Dạo này, hay tìm mấy quán cà phê decor hơi cũ, mộc mạc, yên tĩnh, nhiều cây xanh để trầm lắng nhìn cuộc sống xô bồ. Mùa đông ở đây không lạnh như ở quê, nhưng lại xa lạ hơn nhiều. Ngày trước, trước nhà tôi có hai cây bàng lớn, mùa đông đến lá ngả sang đỏ, rồi khô dần, rụng xuống. Chiều nào cũng phải nhặt lá, đổ đầy sân, để khô đun nấu. Lúc ấy còn nấu bếp củi, nấu rơm, nấu lá, vừa nấu vừa sưởi ấm sực. Có gã mèo lười lúc nào cũng nhảy lên bậu bếp rồi cọ cọ cái đầu vào tay ra điều thân thiết lắm. Gã lười thiệt, nhưng có cũng đỡ buồn. Lâu lâu giận dỗi, chui vào bếp nấu lại càu nhàu với gã. Bên cạnh nhà có một khoảng đất to, tuy đất đá lẫn lộn, không màu mỡ gì, nhưng mùa đông năm nào cũng thu hoạch được đậu đen xanh lòng; có năm còn trồng vừng đen nữa.
Rồi một ngày, chẳng hiểu sao, gã mèo lười bị rủ rê đi mất. Nhà tôi xây mới, gian bếp đầy mùi khói cũng không còn. Đoạn đường chỗ tôi họ mở rộng, cắt đất, hai cây bàng cũng ra đi. Khoảng đất cằn cũng có người mua, họ xây quán bán hàng, lúc mở cửa lúc không, chúng tôi cũng không có liên hệ gì.
Dần dần, những thứ gắn với cuộc sống trẻ thơ không còn nữa. Tôi cũng lớn lên, rời nhà đi, chỉ Tết mới về, ngoài căn nhà của ba, thì xung quanh đều trở nên nhạt nhòa. Ngày xưa ấy đã không còn bởi vì chúng tôi cũng đã thay đổi từng ngày, niềm vui có, nhưng nỗi buồn cũng không ít, những lo lắng theo thời gian cũng nhiều hơn. Vì thời gian không dừng lại, nên những ký ức ấy cũng dần dần đi sâu vào quá khứ, chìm dần, chìm dần và ngột ngạt ở đâu đó trong một góc khuất. Rồi một ngày vô tình giật mình nhìn lại, muốn tìm về ngày xưa cũ ấy-một ngày đã rất xa.........
Comments
Post a Comment