Ai rồi cũng phải lớn lên
Một ngày tháng 9, phía chân trời đỏ như màu gạch nung. Ngồi bần thần trước cửa sổ, nhìn về phía xa, khuôn mặt bình thản nhưng trong lòng lại chẳng bình yên.
Ngẫm lại thì cũng đã bon chen được thành phố này 7 năm, nhưng nhìn trước nhìn sau vẫn thấy bơ vơ đến lạ.
Tôi từng hỏi bạn: "có ý định về quê không?"
Cô ấy đã không ngần ngại mà gật đầu: "có chứ, tao tính ở đây 2-3 năm nữa rồi về quê, chứ chắc cũng không ở lại đây lâu."
Tôi chạnh lòng. Không phải vì ai cũng muốn rời bỏ thành phố, mà là vì thành phố không đủ sức níu chân người nữa.
Chút nắng chiều còn sót lại, thêu dệt một mảng trời hồng. Ngón tay lướt dài trên mặt điện thoại, nhìn bóng tối trải dần. Đêm ở Đà Nẵng chưa bao giờ là vui, đêm ở đây là bóng tối, là tâm sự, là nỗi buồn, là suy tư. Nhưng lại có cảm giác bình yên nhất. Nghe qua thì đối lập, nhưng là thực tế, bởi chỉ khi đối diện với bản thân, con người mới có thể là chính mình. Thử hỏi ai có thể òa khóc trước mặt người khác, họ đều cố kìm nén, và khi trở về, cánh cửa phòng đóng lại, họ mới òa lên nức nở. Người lớn bật khóc, ba phần mệt mỏi, bảy phần bất lực. Khom lưng gánh bao nỗi niềm, đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ. Chỉ khi òa lên khóc, mọi thứ mới nhẹ nhõm đôi phần, dù mệt mỏi vẫn còn, bất lực cũng không hề giảm bớt. Nhưng chỉ là, mình được là chính mình, không phải tỏ ra kiên cường trước bão giông.
Nặng lòng với suy tư thì thấm mệt với cuộc đời. Nước mắt chảy dài, buồn tủi cũng đi theo.
Tôi trước đây, từng tự hào vì mình đi học xa nhưng không nhớ nhà. Vậy mà đến lúc ra trường đi làm, đôi khi chỉ vì một suy nghĩ nhớ nhà vụt qua mà ngấn lệ.
Con người càng lớn, trước phong ba bão táp thì mạnh mẽ đương đầu, nhưng trước những điều nhỏ bé lại dễ dàng tổn thương, ủy khuất...
Tôi và bạn, có lẽ, cũng không ngoại lệ....
Comments
Post a Comment