Ngẩn ngơ một buổi chiều
Tôi hôm nay trốn làm nửa ngày, lê la khắp các hàng quán rồi đáp lại ở một quán khá quen. Âm thanh đập lùng bùng lỗ tai, chẳng cho dòng suy nghĩ liền mạch. Tôi đã bước qua chông chênh của tuổi 25, giờ là chênh vênh của tuổi 26, khi mà bạn bè bắt đầu gửi những thiệp mời hạnh phúc như là một phần tất yếu của cuộc sống, thì tôi lại đang bận rộn với những suy nghĩ không thể ấu trĩ hơn: chẳng hạn hôm nay ăn gì, ngày mai ăn gì, trưa nay, tối nay, sáng mai ăn gì,.. Đôi khi, chính tôi cũng cảm thấy nếu có ai đó bước vào cuộc sống của tôi, hẳn họ sẽ rất nhàm chán. Nhàm chán về cuộc sống và cách suy nghĩ, cũng như cách tôi bạt mạng làm việc và bỏ mặc người ta. Nhưng tôi cũng sẽ rất vui, nếu cách sống nhàm chán của tôi có thể thu hút một ai đó, khiến họ tò mò và bất ngờ, mong muốn nhìn thấy tôi trong một đoạn cuộc sống của họ, như cách mà cuộc đời này vẫn đâu đó cần tôi, dù tôi đã thể hiện rằng mình bất cần.
Hôm nay là thứ trong tuần, tiệm cà phê nhỏ không đông, lầu hai thưa thớt người càng làm cho bóng tối tràn vào ngập không gian ở cái khung giờ Hai giờ chiều. Ánh đèn vàng mịt mờ không thể cứu vớt những tẻ nhạt trong tâm hồn.
Từ vị trí tôi đang ngồi, có thể nhìn thấy làn khói thuốc từ một ví trí xa hơn của một anh trai đang lúi húi vọc vạch cái máy ảnh. Rõ ràng hút thuốc không tốt, nhưng ở góc nhìn này, thấy khói trắng mờ ảo sau tấm lưng đen, lại thấy có chút hơi lãng mạn lấp ló trong cái tĩnh lặng của thời gian. Bất chợt nhận ra, đôi khi những thứ tốt đẹp ta nhìn thấy lại thực sự không tốt đẹp như ta nghĩ.
Và lòng người là một ví dụ.
Vốn dĩ những thứ họ thể hiện ra trong cuộc sống, có thể là họ, cũng có thể không phải là họ, đôi khi chỉ là cái mà người ta muốn mọi người nhìn thấy. Con người càng lớn, giấu diếm nỗi lòng càng nhiều, suy tư nhiều, âu lo nhiều, toan tính nhiều; lại phải mạnh mẽ đương đầu với thử thách, chẳng thể vì một chút áp lực mà bật khóc, chẳng thể vì một chút chèn ép chốn công sở mà bỏ ngang.
Cuộc sống này, chẳng vì ta yếu đuối mà nhẹ nhàng, càng không vì ta bật khóc mà dỗ dành. Thời gian và lòng người cũng vậy, chẳng vì một ai mà chậm lại hay nhân từ hơn..
Comments
Post a Comment