Posts

Từ giã một sinh mệnh

Image
Một chú chó khi chuẩn bị rời đi, nó sẽ làm những gì? Tôi chỉ biết trước ngày nó rời đi, nó hay ra trước nhà nhìn ra xa, rồi lại hướng vào nhà. Nó cũng ráng ăn vài miếng thịt gà, ráng đưa cái thân gầy còm đi tới đi lui. Tối đó, nó còn ra trước nhà ngắm pháo hoa, đón năm mới. Chị em tôi còn nói đùa với nhau: "chó nhà người ta nghe tiếng pháo là chạy loạn, chứ chó nhà ta ngắm pháo hoa luôn" Tôi chẳng ngờ đó là lần cuối cùng nó ngắm pháo hoa, lần cuối cùng đón mẹ tôi về ăn tết, lần cuối đón năm mới cùng chúng tôi. Hóa ra khi nó nhìn xa xăm là đợi chị tôi về, đợi gia đình tôi đông đủ. Thật tiếc là nó đợi không được, năm nay chị tôi có em bé nên không về được. Nó không nhìn thấy chị tôi, cũng không được thấy cháu tôi, không đợi được gia đình tôi đông đủ. Hóa ra là nó nhìn vào nhà là muốn nhìn nơi nó đã sống ngót nghét mười mấy năm. Nó nhìn ba tôi, nhìn chị em tôi là muốn nói lời tạm biệt. Chỉ là chúng tôi chẳng hiểu được ánh mắt đượm buồn đó. Tạm biệt Ki. Một đời trung thành, một đ...

Tổng kết 2023

Image
Năm nay nói không được gì thì kể ra cũng hơi bác bỏ công sức cố gắng của bản thân. Nên tao cũng ngồi đây nhìn lại một chút, những gì đã qua của năm con Mèo này.  - Dự định thi một vài chứng chỉ, đã thi được rồi, cũng lụm tiền thưởng của công ty để xài xể xong rồi.  - Giữa năm thì tao được lên senior. Tao mới vào công ty 1 năm thì được lên sen, cũng vượt mặt vài người rồi, kể ra cũng rất gì và lày lọ đấy =)))). Tới hiện tại thì tao chưa thấy sen nó khác m*e gì middle. Trước middle tao tập trung 150℅ thì giờ tao dùng đầu óc tới 200℅, nên nó sắp phế cmnr. Nên tao không biết nên tự hào hay bị lừa nữa, nhưng lỡ phóng lao thì cứ theo lao thôi, tao chơi được cả.  - Quê tao cách Đà Nẵng 600 cây số, mà năm nay tao về phải chục lần cả lễ, cả giỗ mẹ, cả ba tao ốm. Về nhiều cũng vui, làm đỡ cho ba tao, cơ mà tao đ' múôn về vì ba tao ốm. Tao muốn ba tao khỏe phe phe cơ. Mà nói thì nói vậy, chứ ba tao cũng có tuổi, bệnh tật chẳng tránh được, nên tao cầu cho ba tao dù ốm đau thì cũng sẽ khỏe mạnh...

Nồi cá rô đồng kho khế của ba

Image
Ba đau mấy hôm liền, nhưng tui bận việc ở công ty, không về được. Tranh thủ làm xong thứ 6, tui bắt chuyến xe về nhà với ba.  Lúc tui về, ba đã đỡ đau nhiều, đi lại được. Ba biết tui về còn lụi cụi lau nhà từ sáng sớm, ba bảo: "mấy hôm đau không lau được, đổ mấy cái ra sàn, ni đỡ đau ba lau cho sạch." :((( Đau lòng quá 🥺🥺🥺 Ba bảo tui đi nghỉ, chứ đi xe mệt rồi. Tui ráng ngồi xíu, hỏi hỏi ba mấy câu, đưa ba lon sữa canxi mới mua, biết ba đỡ đau, tui mới đi nằm.  Qua hôm sau, thấy bụi chuối ở bãi đất trống ven đường sắt trước nhà lung lay, ba bảo: đứa mô lại chặt trộm chuối đây rồi, coi nhà đó, ba lên coi thử." Chốc sau thấy ba chạy về, mặt phơi phới: trên ni nhiều cá rô lắm, lấy ba cái Xô, ba đi tát cá" - Ba coi chứ không tối đau lưng á ba.  Ba tui xua xua tay tỏ ý không sao cả, rồi xách cái Xô đi băng băng.  Một tiếng sau ba về, từ đằng xa đã thấy nụ cười tươi rói như đứa trẻ được quà của ba. Nụ cừơi mà 8 năm rồi tui mới thấy lại. Không phải ba tui không cười, mà...

Dòng thời gian

Image
 Sau bao nhiêu năm, tớ chợt nhận ra, thứ chữa lành chúng ta tốt nhất chính là Thời gian. Hồi mẹ tớ mất, chúng tớ khóc như mưa, ngỡ như cuộc sống sau này, chẳng có ai để dựa vào nữa. Đám giỗ năm đầu tiên, chúng tớ vẫn khóc. Đám giỗ năm thứ 2, dịch bệnh, chúng tớ chẳng về được. Tớ không về được, ở lại phòng trọ, tự nấu vài thứ rồi thắp nhang cho mẹ. Rồi vừa ăn vừa khóc. Đám giỗ năm thứ 3, ghé thăm mộ mẹ, mời mẹ về giỗ, tớ cũng không kìm được mà khóc. Đám giỗ năm nay, chúng tớ về đông đủ. Vẫn ghé ngôi mộ nhỏ, dọn sạch cỏ, thắp nhang mời mẹ, nhưng không khóc nữa. Có buồn, nhưng không khóc, nỗi lòng cũng không còn thê thảm nữa. Thời gian trôi qua, chúng tớ rồi cũng phải quen với cuộc sống, quen với bon chen và những mất mát không chỉ vật chất mà còn mất mát về tinh thần. Với lại, chúng tớ đều muốn mình sống tốt, để mẹ có về thăm, cũng cảm thấy yên lòng. Nhưng ở một khía cạnh khác thì mẹ tớ là một người nhạy cảm, có khi thấy chúng tớ không buồn bà cũng sẽ chạnh lòng.  Nhưng dù theo ...

Chiếc camera

Tớ quyết định lắp camera cho nhà của ba ở quê, mục đích lỡ ba có té hoặc ốm đau, tụi tớ không kịp về, còn biết để gọi người lên giúp. Hôm nay trước khi ngủ trưa, từ công ty tớ mở camera lên xem thử, tự dưng thấy bóng ba gầy gầy, nằm lọt thỏm trong cái ghế ở phòng khách, tự dưng tớ chẳng ngủ nổi.  Mắt không thấy thì tim không đau, chứ thấy rồi thì buồn lắm.  Vẫn biết là ba lủi thủi ở nhà, nhưng nhìn thấy cảnh đó, chẳng khỏi mà xót xa. Mỗi lần tớ về, ba tớ cũng nằm như vậy, nhưng tớ hay ngồi đối diện để nói chuyện, hoặc khép cửa cho tối, để ba tớ nằm, rồi tớ ra phía trước trông nhà. Hôm nay thấy cửa vẫn mở, ba tớ nằm co ro nơi cái ghế, đau lòng lắm. Tớ đã nghĩ, hay là về quê làm. Nhưng rồi cũng nhận ra, về quê biết làm gì. Tớ chỉ có một nghề, tài lẻ cũng không, quen biết không, quan hệ không, xởi lởi cũng không, việc ở thành Vinh cũng chẳng có để tớ bám víu vào cuộc sống này.  Mỗi lần tớ về quê, đều nghe người nhà hỏi về việc kiếm người cho ba đồng hành. Tớ nào có ý kiến gì...

Cậu đã chiến thắng sự căng thẳng như thế nào vậy?

 Tối nay cũng như mọi ngày, tớ xoay tròn trong đống đề ôn thi, nhưng chẳng hiểu sao tớ làm sai rất nhiều. Tớ cảm thấy cực kỳ stress, cực kỳ bế tắc. Tớ tự nhủ là bản thân đã mệt quá rồi, nên nghỉ ngơi một chút. Nhưng khi tớ ngả người xuống, cái lạnh của sàn nhà cũng không làm tớ cảm thấy thoải mái hơn. Đầu óc cứ luẩn quẩn những suy nghĩ không rõ ràng, những kiến thức không rõ ràng.  Tớ không biết chia sẻ nó với ai cả, tớ đang phải tìm cách để gặm nát đống bực bội trong người sau đó tiêu hoá nó. Sự khó chịu kèm theo sự nhức nhối của vết thương do mới nhổ răng, khiến tớ chỉ muốn nắm lấy cơ thể mình mà đập thật mạnh xuống sàn. Trong lòng tớ có một nỗi ấm ức, bứt rứt, mệt mỏi hoà lẫn trong một đống đổ nát mơ hồ của tâm hồn. Cổ họng đắng ngắt. Nước mắt tớ trào ra, dù tớ thực sợ không hề muốn khóc một chút nào hết. Tớ sợ làm phiền người khác, nên tớ không thể nói với ai cả. Nhưng hiện tại sự khó chịu đang cố nhấn chìm tớ.  Có cách nào để giải toả, tiêu hoá những suy nghĩ khó chị...

Gọi về với ba

Hôm nay gọi về hỏi thăm ba, nghe ba kể chuyện về một tuần vừa qua. Ba cũng bảo: " Giờ về ở làng vắng hoe, thanh niên thì đi cả rồi, còn mấy ông bà già còm còm, đi qua chó cũng chẳng muốn sủa nữa", tự dưng thấy đau lòng. Thực ra không chỉ ở quê mình, mà nhiều vùng quê khác cũng vậy. Chính bản thân mình cũng lựa chọn một thành phố khác để cày cuốc kiếm một cuộc sống tốt hơn, chính mình cũng chưa có ý định trở về, nên cũng chẳng thể phán xét ai cả. Nhưng thực sự thì một nét vẽ vùng quê đã mất đi rồi. Nét vẽ về sự bình yên. Là bình lặng và an yên.  Dòng người ở thành phố vội vã, vô tình với nhau. Dòng người ở làng quê "chậm chạp", muốn tình cảm với nhau cũng chẳng còn tuổi trẻ và sức khoẻ. Người trẻ ở thành phố, đến việc dừng lại để thở cũng không dám, người già ở vùng quê, muốn gắng sức thêm một chút cũng không dám.  Ở những vùng quê, nhà lầu bắt đầu mọc lên, quán xá mọc lên, nhưng cũng không thu hút được đám trẻ quay về, chỉ làm cho người già đã cô quạnh lại càng cô q...