Posts

Showing posts from May, 2020

Tản mạn cuối ngày

Giữa bộn bề thành phố này, ta vô tình vấp vào nhau, vụng về xin lỗi lại thành người thân thiết. Lại có người đã từng là gì đó của nhau nhưng lại trở nên xa lạ. Đó là kết quả của hai từ "đã từng...". Đã từng là người thương, đã từng là bạn thân, đã từng nói chuyện, đã từng gặp mặt, đã từng thấy ở đâu đó nhưng không nhớ nữa,... Chẳng ai trong chúng ta muốn mình là nhân vật chính trong câu chuyện đã từng. Đi bộ dọc con sông dài, nhìn ngắm thành phố ngả dần sang hoe đỏ. Tôi mấy năm trước cũng hay thẫn thờ ở đây vào buổi tối, ngồi trút hết tâm sự của mình với chính mình, rồi gạt nước mắt bỏ về như giận dỗi ai kia. Nhưng thực ra chỉ là tự nói xong rồi thì nên về thôi. Con đường này về đêm sầm uất và nhộn nhịp, đúng kiểu thành phố, không ngủ sớm như vùng ngoại ô chỗ tôi. Quán bar trải khắp con đường, váy áo xúng xính lắc lư theo nhạc, đèn xanh đèn vàng nhấp nháy hùa theo,. Con người càng lớn càng cảm thấy cô đơn. Cô đơn không phải khi ở một mình, mà giữa đám đông người, ta không tìm...

Có một nơi nào đó....rất xa

Đêm tối tràn về khắp các con đường, len lỏi trong từng ngóc ngách của xóm nhỏ. Thỉnh thoảng có vài tiếng mèo ngheo ngheo đập vỡ không gian yên tĩnh của tối muộn. Lâu rồi mới có cảm giác bệnh tật trở lại. Nằm ho hom hem như gã sặc thuốc. Lúc trước ba từng nói là: "bao giờ con Thủy tốt nghiệp ba vô Đà Nẵng một chuyến." Và rồi thì biến cố ập đến, vậy là suốt 5 năm con ở đây, ba mẹ chưa từng ghé thăm. Năm 1, một thân một mình chạy khắp các ngõ ngách của ngôi trường rộng lớn để nhập học. Lần đầu xài thẻ ngân hàng, lúng túng không biết rút tiền như thế nào đành phải nhờ người ta giúp. Lúc đó thấy mình ngầu lắm, xịn xò gì đâu ý, chẳng cần ba mẹ đưa đi vẫn hoàn thành mọi thứ ngon lành. Vậy mà khi lớn lên, trở thành cô sinh viên năm 3, năm 4, mỗi lần thấy tân sinh viên vào đăng ký trú ngụ ở ký túc xá, lòng lại xót xa. Năm 1 thấy mình ngầu bao nhiêu, thì năm 4 lại thấy xót xa, tủi thân bấy nhiêu. Con từng tưởng tượng sẽ chở ba mẹ đi khắp các ngõ ngách của thành phố này, ba sẽ vỡ òa tro...

Thân gửi tuổi 30

Thân gửi tương lai! Thủy thân mến, Chắc bây giờ cô cũng đã 30 mùa xuân xanh qua đi rồi nhỉ?? Tôi không biết cô ở thời điểm đó có nhớ rằng tôi từng viết cho cô vài dòng không nữa. Nhưng tôi vẫn gửi đôi dòng tâm sự đến cô. Có thể cô ở thời điểm này, 30 tuổi, không nhớ, nhưng cô ở thời điểm khác, 40,50 thậm chí 60-70 tuổi cô nhớ ra và mò vào đọc. Chào cô, tôi là Thỉ ở tuổi 23. Tôi đã đi qua tuổi 22 đầy biến cố và khó khăn. Tôi đã đối mặt với việc mất đi người thân, đối mặt với đồ án tốt nghiệp, lịch học và thực tập dày đặc. Tôi đã đi qua tất cả những điều đó. Nhưng sau tất cả, tôi thấy mình yếu đuối đi rất nhiều. Không còn là một đứa ngang tàng và lỳ lợm. Tôi biết suy nghĩ, biết điệu đà, biết chăm chút bản thân. Tôi sợ nhìn thấy hình ảnh người ba cô độc cố gắng vừa làm cha vừa làm mẹ; tôi sợ nhìn thấy mái tóc đó bạc trắng không có người nhuộm; tôi sợ nhìn thấy dáng đi lom khom dần; tôi sợ nghe tiếng ho khàn trong đêm lạnh; tôi sợ nhìn thấy bóng tối ở bàn thờ nhỏ, sợ mẹ tôi về không thấy l...

Huế, tôi và bạn

Image