Posts

Showing posts from June, 2020

Có điều gì, sao không nói cùng nhau??

Image
Có bao giờ bạn suy nghĩ, người bên cạnh bạn, liệu bạn có thực sự hiểu họ không? Bạn có thắc mắc rằng, trong thâm tâm họ đang nghĩ gì, ánh mắt đó nói lên điều gì, tại sao đang vui vẻ họ lại nhíu mày? Có bao giờ bạn quan sát những thay đổi của người bên cạnh bạn không? Mỗi người đi qua đời bạn hay thậm chí lướt qua đời bạn đều là có chút duyên phận, chỉ là ngắn quá, làm bạn cũng không thể làm bạn dài lâu, làm người quen cũng không thể làm người quen lâu dài. Con người giữa bộn bề lo toan, dần trở nên vô cảm với những người thương xung quanh mình, để rồi đến lúc lỡ là, chỉ còn hai từ tiếc nuối và hối hận. Tiếc nuối là không kịp làm nhưng hối hận thì lại là có cơ hội nhưng không làm. Bạn thầm thương một cô gái mấy năm trời, chỉ có ba từ không dám thốt ra mà phải đứng nhìn cô ấy bước vào lễ đường cùng người khác. Vài năm sau, ai cũng trưởng thành, gặp lại nhau, ngại ngùng chào hỏi, qua lời kể của bạn cô ấy mới biết là: "nó đã từng rất thích mày. Nhưng mày lại không hề biết". Đó là...

Tản mạn cà phê góc đường nhỏ

Sau tập báo cáo dày cộm bàn giao cho đứa bạn, tôi sẵn sàng bóc lột nó ly cà phê. Một quán nhỏ ở góc đường Nguyễn Du mà tôi vô tình thấy được khi đang lướt lướt Facebook. Không ngần ngại bắt nó ship liền một ly cà phê muối. Cái ly giấy in hình chó mặt ngáo đeo khuyên, nhìn đã thấy có chút gì đó rất bụi bặm. Vị cà phê mằn mặn, béo béo, mùi không quá nồng, ngon đắm đuối. Tôi không uống nhiều cà phê, nhưng cũng có thể phân biệt được vị ngon trong đó. Thỉnh thoảng cuối tuần tôi vẫn ghé xuống quán cà phê ở Nguyễn Du, nhưng là một quán cây xanh, không hề biết đến sự tồn tại của chó mặt ngáo đeo khuyên. Hóa ra con đường lạ lẫm này lại có ti tỉ thứ để thưởng thức.  Lê la quán nhỏ, suy nghĩ miên man về những gì mình đã đi qua, nhặt những mảnh nhỏ để ghép nên bức tranh cuộc đời chính mình.  Nhìn cánh hoa chò rơi xuôi theo chiều gió, rơi rớt đầy mặt đường, trong lòng bỗng thấy nhẹ bẫng. Thành phố này vốn dĩ rất nhỏ bé, nhưng ta lại chẳng thể tìm được người đồng điệu. Có chút chán chường!  Tôi nhớ ...

Lầu tư lộng gió

Hôm nay trời xập xìu hơn một chút sau chuỗi ngày nắng gay gắt, tui đi làm nửa ngày, còn nửa ngày xin về vì đầu đau như búa bổ. Về ngủ trong phòng nóng hầm hập, lúc tỉnh dậy đã xế chiều, mồ hôi ướt đẫm cổ và cả mảng lưng. Đầu vẫn choáng váng nên quyết định xả nước cho chảy thành dòng từ đỉnh đầu đến ngọn tóc. Có vẻ dễ chịu hơn một chút. Leo lên lầu 4 hóng gió chiều. Mát rượi. Xóm này lắm trẻ con, chiều nào cũng hú hét rồi í ới nhau thả diều. Con diều bay cao vút. Nhớ lúc trước chị em tui cũng có con diều màu xanh, cái đuôi dài thượt lượt, mà chẳng bao giờ nó bay cao được, cứ cao một tí là chóng vánh rồi lộn nhào xuống đất. Sau vài ba hôm như vậy, chán, chả đứa nào buồn đem ra thả nữa. Con diều xếp xó. Giờ lớn rồi, không thả diều nữa, nhưng vẫn thích ngắm nhìn. Ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm nhìn lên trời xanh, thả hồn bay theo cánh diều. Mấy hôm nay tâm trạng nhạt nhẽo như bát canh thiếu muối, cứ lửng lơ, không vui, không buồn, không có một tâm trạng gì hết. Tính ra như vậy khó chịu p...

Nếu ngày mai Hai lấy chồng

Nếu ngày mai Hai lấy chồng, căn nhà vắng bỗng dưng nhộn nhịp, rèm hoa, váy hoa, bàn hoa ngập tràn, người lạ, người quen vào ra tấp nập. Nhà bỗng nhiên sáng rực và đông đúc lạ thường. Ở một góc nhà tối, đứa ở lại đứng nhìn chăm chăm vào hư không, đầu óc rỗng tuếch, suy nghĩ sứt mẻ như máng heo ăn. Vén sợi tóc tinh nghịch rơi xuống, liếc nhìn một người đang bận rộn tay chấm tay tô, mắt tự dưng rơm rớm, đỏ hoe.  Nếu ngày mai Hai lấy chồng, tối nay chúng ta nằm cạnh, gác chân lên nhau, ngâm nga vài câu hát, thỏ thẻ vài câu chuyện rồi ngủ quên trong vô thức. Hoặc đứa lấy chồng ngủ nhẹ nhàng, đứa ở lại suy nghĩ vẩn vơ. Cũng có thể đứa lấy chồng nằm thao thức, đứa ở lại ngủ ấm thân...  Nếu ngày mai Hai lấy chồng, váy trắng tinh khôi, trang điểm rạng ngời, tay cầm bó hoa trắng, mắt ngấn lệ nhòa, đứng cạnh ba mặc bộ vest mới, đang quay lưng lau vội giọt nước đang lăn dài,..  Nếu ngày mai Hai lấy chồng, mẹ sẽ về thăm, mặc bộ đồ đẹp, đứng nhìn từ xa, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc...  Nếu ngày mai H...

Đêm trăng

Đã bao giờ bạn ngủ trưa một giấc dài, đi về hết quá khứ đến hiện tại, thức dậy ngỡ như mình vừa trải qua một ngày, xung quanh tờ mờ như sương, với tay lấy điện thoại, 6:00, lại cứ ngỡ 6h sáng. Phía ngoài ồn ào tiếng nói cười, giật mình nhận ra bản thân vừa ngủ trưa một giấc rất dài chứ không phải trải qua một đêm. Bỗng dưng thấy cô đơn lạ thường ^^. Bóng tối len lỏi qua khe cửa, tràn dần vào phòng, bao bọc lấy con người nhỏ bé đang thẫn thờ. Ăn uống qua loa, lau dọn sạch sẽ, ngẩn ngơ đứng nhìn trời đêm. Trăng sáng vằng vặc nhưng xa tít tắp, chẳng chiếu sáng được thành phố rộng lớn. Ở quê tui tầm này mấy năm trước, trăng như này, mấy bố con sẽ dắt nhau đi soi cá. Đi nát mấy bờ ruộng, bê bết bùn. Vậy mà về đổ ra chẳng được mấy cá to, toàn con bé tầm ngón chân cái, ngồi làm ruột cá muốn co xương. Xong kho khô queo, mặn mặn, nhừ bây cả xương lẫn đầu.... Dần dà mấy đứa con đi học cả, nhà còn ba miệng mèo ăn, thỉnh thoảng muốn ăn cá đồng ba mới đi soi, chứ không đi thường xuyên như trước nữa...